[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn / Chương 92: Mặt dày không buông
[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Mới nướng xong nên vẫn còn nóng lắm, em ăn nhớ thổi kẻo phỏng lưỡi
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Mốt muốn ăn gì cứ kêu tôi, đừng suốt ngày ăn mấy thứ không lành mạnh này nữa, không tốt cho dạ dày đâu
  • Min Yoongi một giây trước còn chìm đắm trong hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ bát trứng nướng, nhưng sau khi nghe Park Jimin lên mặt nhắc nhở liền lập tức thu hồi ánh mắt thèm thuồng, mặt lạnh lùng không biến sắc đáp trả.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cảm ơn, nhưng tôi no rồi
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Hửm?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Thế bây giờ em tự xúc ăn, hay muốn tôi mớm cho em ăn?
  • Park Jimin đứng trước mặt cậu, đôi mắt đen sâu nghiền ngẫm ngắm nhìn đối phương, trong lời nói còn mang theo mấy phần cợt nhả.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tôi thực sự không ngại
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đồ khùng!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi ăn hay không ăn cũng liên quan cái chó gì đến anh? Anh tưởng anh là ai mà dám trên cơ với tôi?
  • Park Jimin không chấp nhặt với sự khiêu khích lồ lộ của cậu, chỉ cười cười uyển chuyển ứng biến với lửa giận hừng hực trước mặt.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em biết không, ngay cả khi em tức giận cũng thực xinh đẹp
  • Mặc cho Min Yoongi có chửi bới, móc mỉa, hay thậm chí thốt ra những lời cực kỳ khó nghe, Park Jimin vẫn dễ dàng đáp trả lại. Lời ngon tiếng ngọt như viên đạn được tẩm qua lớp đường ngọt lịm chính là vũ khí đáng sợ nhất của hắn, từng chút từng chút đánh tan đi áo giáp tưởng chừng là vô địch cứng rắn của cậu.
  • Park Jimin nhìn ra được Min Yoongi không muốn động đũa, trái lại còn cười nói vui vẻ.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tôi nhẹ nhàng với em lại không thích, thật sự muốn tôi đút em ăn?
  • Sống đến ngần ấy năm, từ trước đến nay Min Yoongi vẫn chưa bao giờ gặp phải loại người mặt dày vô sỉ như Park Jimin. Cho dù có là Kim Taehyung, gã cũng chưa bao giờ đối nhiệt tình với cậu như vậy, dường như sâu kín bên trong lòng cậu đang nổi lên từng trận bão xung đột.
  • Quen biết với hắn được vài tháng, Min Yoongi đã hiểu Park Jimin là loại người nói được làm được. Nếu như mối quan hệ này cứ tiếp tục dây dưa như vậy, sợ rằng cả hai sẽ ngày càng khó xử khi đối mặt với nhau sau này.
  • Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Park Jimin, Min Yoongi bất lực đành kéo chén trứng nướng nóng hổi về phía mình. Vị béo của trứng cùng mayonnaise hòa quyện vào nhau thấm đầy trong khoang miệng, quả thật tài nấu nướng của hắn thật khiến người khác phải nể phục.
  • Park Jimin kéo ghế ngồi kế bên, lấy tay chống cằm nhìn cậu chằm chằm, dịu dàng hỏi.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Ăn được không em?
  • Min Yoongi không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi ăn cho đến khi nhìn thấy đáy của chén, rút khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau miệng, sau đó mới khách sáo nói chuyện với hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đồ anh nấu tôi cũng đã ăn xong, bây giờ anh có thể rời khỏi đây
  • Park Jimin ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cậu không chớp mắt, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen sắc bén mang theo ý cười. Hắn ngửa thân ra sau ghế, cùng lúc lấy tay che đi một nửa khuôn mặt, để lộ bả vai run lên từng đợt vì cười quá nhiều, sau đó hắn chồm người về phía cậu.
  • Min Yoongi theo phản xạ muốn trốn, nhưng chỉ nghe được tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Miệng em dính vụn thức ăn kìa
  • Min Yoongi còn chưa kịp phản ứng đã thấy gương mặt của đối phương ngày một phóng đại. Đầu lưỡi ướt át nhẹ liếm lên khóe môi, rồi hôn lên bờ môi ngon ngọt của cậu, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm ấm.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Giờ thì sạch rồi
  • Đôi môi vẫn còn vương hơi ấm nóng bỏng từ cú lướt nhẹ ban nãy, Min Yoongi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng không hề đáng sợ, trái lại lộ ra chút thẹn thùng. Cậu tức giận đến nỗi thở không ra hơi, giơ tay định tát vào mặt hắn vì tội biến thái, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt ấm áp kia thì hắn đã nhanh chóng bóp chặt lấy cổ tay cậu.
  • Con ngươi đen láy mất đi tia sắc bén, ngược lại ánh nhìn trở nên yêu chiều sủng nịch. Khóe môi khẽ giương lên ý mỉm cười, dường như thật sự xem nhẹ cơn giận đang bùng phát của đối phương.
  • Min Yoongi không những bị người ta cưỡng hôn, bấy giờ còn bị người ta khống chế không cho cử động, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Bỏ ra!!
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em tỏ vẻ giận dỗi cái gì?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Chẳng phải em cũng thích sao?
  • Ánh mắt của Park Jimin dường như nhìn thấu tâm can của cậu.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Hay là nói, em đang sợ hãi?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tại sao tôi phải sợ?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Park Jimin, anh đừng được nước làm tới, buông tôi ra!
  • Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Min Yoongi vì hắn mà trở nên tức giận, cậu chợt nhớ về cái đêm triền miên quấn quýt cùng hắn. Đó cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của cậu, là nỗi xấu hổ không cách nào xóa đi được…
  • Park Jimin không hiểu ý cậu, rốt cuộc con người này có bao nhiêu nhân cách, vài bữa dụ dỗ quyến rũ hắn, vài bữa lại xua đuổi hắn.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tôi được nước lấn tới hồi nào?
  • Min Yoongi cho rằng một người được lớn lên trong gia đình có địa vị lẫn quyền lực như Park Jimin sẽ biết đâu là đúng, đâu là sai, đâu là điểm dừng. Nhưng hắn cứ cắn mãi không buông như vậy, cậu phải làm sao đây? Sợ rằng trên thế gian này được mấy người mặt dày như hắn, mặc cho cậu luôn đổ tội hắn cưỡng gian mình, hắn không những không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn muốn được ở bên cạnh cậu.
14
Chương 92: Mặt dày không buông